Nhẫn cưới - Biểu tượng của tình yêu và cam kết.
Hồi độc thân, mình thường để ý xem người khác có đeo nhẫn không, đôi khi cảm thấy tiếc nuối cho những chàng trai đã có vợ, hoặc đồng cảm với những cô gái chưa lấy chồng. Thỉnh thoảng, mình cũng ghen tị vì thấy người khác có chồng mà mình thì chưa. Rồi đến ngày mình cũng xỏ nhẫn cưới vào tay, ban đầu cảm thấy vướng víu và lạ lẫm. Mình thích ngắm chiếc nhẫn, nghĩ về người đàn ông sẽ đồng hành suốt đời. Khi mệt mỏi, bàn tay đeo nhẫn an ủi mình, và lúc giận dỗi, mình lại nhớ về những kỷ niệm xưa để tự nhắc nhở không làm tổn thương nhau. Đến khi mang bầu, ngón tay cũng dần béo lên theo cái bụng tròn ủm.
Một buổi tối, mình hoảng hốt kêu chồng giúp vì không tháo được chiếc nhẫn do ngón tay béo lên. Sau 15 phút vật lộn, cuối cùng chiếc nhẫn cũng ra. Nghe nói có nhiều mẹ bầu không tháo được nhẫn và phải nhờ cưa. Lúc đầu, ngón áp út hằn vết nhẫn, nhưng sau đó vết hằn mờ dần và chiếc nhẫn bị vứt trong tủ. Sinh em bé, mình quên đi chiếc nhẫn và cảm giác trống trải của ngón tay. Thời gian trôi qua, mình nhìn lại bàn tay đeo nhẫn, nhớ về những kỷ niệm yêu thương và tự nhắc nhở không làm tổn thương nhau.
Sau nhiều lần cãi vã, chuyển nhà và tìm kiếm, nhẫn cưới của tôi đã biến mất. Tôi chấp nhận rằng có thể đã mất thật, nhưng hy vọng sau này sẽ mua nhẫn kim cương. Một buổi sáng thu, khi lục đồ, tôi bất ngờ nghe tiếng keng và thấy nhẫn cưới lăn dưới đất. Thử đeo lại, nó vừa khít tay. Mỗi khi nhìn thấy chiếc nhẫn, tôi lại nhớ về kỷ niệm hai đứa đi thử nhẫn cưới trong cơn mưa lớn, giữa phố Trần Nhân Tông lá rụng. Cuối cùng, chúng tôi chọn một đôi nhẫn vàng trắng đơn giản với viên đá nhỏ xíu.
Chị bán hàng hỏi: “Anh chị có khắc tên vào nhẫn không ạ?” Chồng mình lắc đầu. Mình tặc lưỡi đồng ý, “Ờ, khắc cũng được, cho… khó bán.” Ngày cưới, khi hai vợ chồng xỏ nhẫn, MC hô to: “Chú rể hôn cô dâu đi!” Bạn bè hò reo, mình sung sướng còn chồng thì ngượng ngùng chỉ dám hôn nhẹ má mình. Sau này, mọi người hay nhắc lại cảnh đó và bảo chồng làm xấu mặt bạn bè vì quá nhát. Giờ đã gần 5 năm trôi qua, nhìn chiếc nhẫn cưới, lòng mình lại tràn ngập yêu thương như chưa từng có sóng gió. Chợt điện thoại reng, là chồng mình gọi: “Em à.” “Vâng, gì thế chồng?” “Em sinh ngày.”
"1010 nhỉ?" - "Ôi, anh không nhớ à?" - "À, anh nhớ rồi, ngày 1110." - "Trời ơi, tôi chết mất! Nhưng làm sao chết được, sáng nay tôi đã đeo nhẫn cưới rồi!" Món quà cưới oan nghiệt.


Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/chiec-nhan-cuoi-20130911111117693.chn